Một đích đến – muôn vạn con đường,
Một con đường – lắm ngã rẽ để đi.
Một khúc ca – có nhiều cách thể hiện,
Một bài thơ – bao nghĩa vấn vương.
Một con người – có nhiều điều giỏi,
Giỏi hơn nữa – khi hiểu chính mình.
Giỏi hơn người ở điều này rõ,
Nhưng điều kia chưa chắc đã tinh.
Có những người chỉ một điều hay,
Nhưng họ đâu chỉ giỏi có vậy.
Họ phát triển, vun đắp từng ngày,
Lấy cái giỏi làm nền dựng xây.
Họ mở lối – một con đường mới,
Như thắp lên một ánh sao trời.
Mỗi con đường rạng rỡ từng bước,
Ngày mai thêm rực rỡ muôn nơi.
Và bầu trời – ngày càng sáng tỏ,
Bởi những ánh sao bạn đã thắp.
Từ những người dám làm, dám mở,
Dệt nên đời bằng giấc mơ sâu.
Những vì sao luôn đợi ta thắp sáng,
Chúng đợi ta trên con đường phía trước.
Hãy nhớ rằng ta chẳng thua kém ai,
Dù một mai con đường dần khó bước.
Có những khi vì sao mờ ánh sáng,
Nhưng tim và chí vẫn soi đường.
Một con tim kiên cường và bền bỉ,
Thôi thúc ta bước trên con đường.
Một ý chí, nghị lực và phi thường,
Luôn cho ta ánh sáng thắp vì sao.
Rồi ngày mai cũng sẽ thay đổi,
Ta vẫn bước trên con đường ta chọn.
Dù bước ngắn hay là bước dài,
Cũng chẳng dễ để ta bước đi.
Con đường đó đầy chông gai, thử thách,
Có lúc ngã, lúc đau, lúc nản.
Nhưng điều đó đâu làm khó chúng ta,
Ta vẫn bước đi trên con đường đó.
Bước đến khi bầu trời đầy sao sáng,
Để màn đêm buông xuống, nắng vẫn toả.
Quay đầu nhìn con đường đã đi qua,
Chẳng còn đâu điểm khởi đầu nữa.
Hãy nhớ rằng ta vẫn là ta,
Vẫn con đường mà ta đã bước.
Chúng ta đâu chỉ thắp sáng ánh sao,
Vì mỗi ta là một vì sao độc nhất.
Thắp ánh sao chính là thắp sáng ta,
Thắp dần lên một ánh trời đêm tối.
Vẫn bầu trời ánh sao ta đã thắp,
Đừng bao giờ ngừng thắp sáng vì sao.
Hãy cứ bước dù chậm, dù mệt mỏi,
Hãy thắp sáng bầu trời của riêng ta.